21 tháng 4, 2010

Bức thư tình cảm động nhất=))

Em thân yêu !


–Thế là được 3 tháng rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả.

–Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ dzì một chút tư lợi cá nhân em đã bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng khác…thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó pro hơn anh thôi mà…hỏng lẽ dzì dzậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang lớn dần từng ngày hay sao em ? (Anh là anh đẹp zaj hơn nó )

–Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao…bây giờ em đi xe hơi rồi đâu còn nhớ con wave tàu này nữa, nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục đầy phía sau…lãng mãn thế kia mà em nỡ lòng nào…

–Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi…từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà tụi mình thường tay trong tay đi…lụm lon nước ngọt em còn nhớ không…kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau chia sẽ vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bi giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em…quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em…!

–Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá…lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bả chủ đòi tiền nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim…Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vào bát cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy…em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê…bây giờ đã là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhuỵ đã hương tàn…thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng…hình như làm vậy hơi…ngu, nên anh đã quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy !

–Giờ đây anh đã không còn em bên cạnh nữa…cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao…ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ…bây giờ chỉ còn anh trong căn phòng cô vắng !

–Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.

Thôi nghe em, anh dừng type nghe !

–PS : à mà chiện này nữa, trong lần đi chơi 14-2 năm ngoái em có mượn anh 2000đ mua 2 túi nước mía (em 1 túi anh 1 túi đó)…chỉ hy vọng em sẽ nhớ đến tình anh và cả 2000đ em chưa trả nữa…

–Tặng em iêu nốt câu này rồi anh tóe : “Chỉ cần thời gian một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để mà quên một người.Chính vì thế mong bạn đừng đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ hay vì tiền tài danh vọng,vì những cái đó rồi cũng sẽ tan theo mây khói.Hãy chọn một người mang lại được những nụ cười trên môi bạn “

–Tạm biệt em iêu ( gôdbye my love )

Hô hô, em nèo cảm động nói nghen ^^

Thân

Thi đặt tựa SÁCH (cực HOT) , YOER tham gia lẹ lẹ nào :))

Đề tài kinh tế - VH - XH VN:


“Vì màu cờ sắc áo” - hồi ký của cựu tuyển thủ Quốc Vượng, Văn Quyến giới thiệu.

“1001 bí quyết chăm sóc tóc” - sổ tay, ca sĩ Phan Đinh Tùng biên soạn, nhạc sĩ Huy Tuấn và Nguyễn Cường viết lời bình.

“Lịch sử nhạc rock” - Duy Mạnh biên soạn.

“Làm giàu không khó” - cẩm nang của Bùi Tiến Dũng, Mai Văn Dâu chỉnh lý.

“Cuộc sống lương thiện” - tiểu thuyết đầu tay của tác giả Năm Cam.



Thế giới:

“Iraq invasion in 21 days” - by George Bush.

“Live responsibly” - autobiography cowritten by Paris Hilton and Britney Spears, prefaced by Lindsay Lohan.

“How to play up to your expectation in a World Cup Finals - a complete guide” - co-authored by England soccer team.



Ở VietYO:

“Dẹp loạn spam với WEB 2.0 ” - by Big (admin)

“Bí quyết săn tin HOT” - by đội ngũ MOD VietYO



*** VN 2009 UPDATE:



“Bí quyết để có bộ ngực săn chắc.” - Thủy Top.

“Người nông dân phải làm gì?” - Tài liệu khuyến nông, TBT NĐM chủ bút.

“Để có những đêm ngon giấc.” - Sổ tay sức khỏe, Hoàng Thùy Linh biên soạn.

“Cuộc đời lành mạnh của tôi.” - Hồi ký 700 trang của ca sĩ Ngọc Sơn.

9 tháng 4, 2010

Star Final

Star Final

2 tháng 4, 2010

Thư tình học sinh lớp 4 pro hơn học sinh lớp 6 !!!!!!!!!!!!!!!!!! :((

Mấy bữa đi học nghe ông thầy kể éo tyn nổi bây h mới bik là sự thật, Shock quá :((. Post lên cho cả nhà cùng xem .( Nội dung ko dành cho những bậc fu huynh yếu tim các bạn dưới 14t )
Té ngửa thư tình học sinh...lớp 4 !

Thời gian qua dư luận đã hết sức bàng hoàng về lá thư tình mô tả việc quan hệ tình dục của những cô cậu học sinh lớp 6 được một giáo viên phát hiện… nay lại xuất hiện thư tình của một học sinh lớp 4
Dĩ nhiên ở độ tuổi lớp 4, lá thư chưa có những lời lẽ “người lớn” như: “chúng mình sẽ làm “kiểu đứng” như trong phim”, tuy nhiên vẫn khiến người đọc sốc vì những lời lẽ yêu đương… dữ dội và nồng nhiệt.
Lá thư được một bạn về thăm trường tiểu học cũ vô tình nhặt được trong hộc bàn của một lớp 4.



Nội dung: Mặc dù 2 chúng ta chưa quen nhau nhưng từ cái nhìn đầu tiên anh đã biết trái tim mình đã dành chọn trong trái tim. Nụ cười rạng rỡ của em chưa nói cho anh biết tên em là gì? Mái tóc óng mượt với khuôn mặt tươi tắn của em đã nói cho anh biết em là của anh. Hằng đêm anh thức trắng nhớ em. Một câu thơ chao về em sẽ không tuyết tàn (???). Anh biết khi em nhận đc bức thư này em sẽ bỡ ngỡ làm sao.
Em ơi em biết hay chăng
Tình anh chao em sẽ ko phai mờ.
Người yêu


Và: Thư tình của học sinh lớp 6




Nội dung:“Chồng iu quý của em! Tối qua, chồng hok đến gặp em như đã hẹn, có fải chồng đi “chơi” với con khác hok? Em bắt đền chồng, tối thứ 7 tuần này chồng fải đền cho em nhìu hơn đấy nhé! Mà lần này hok ra bụi chuối hôm nọ nữa đâu, ở đó bẩn lắm lại nhìu muỗi nữa. Chồng cố chơi lấy con lô để cuối tuần hai vợ chồng mình đi nhà nghỉ cho nó máu nhé! Vợ chồng cái Thương nó toàn đi nhà nghỉ mà chồng…”
“Chồng” à! tí nữa em ra nhà vệ sinh trc rùi 5' sau “chồng” ra sau nhé, chúng mình sẽ làm “kiểu đứng” như trong phim hôm nọ em xem, em sẽ dạy “chồng” kiểu đó, hay lắm!.

May' tinh` yeu do' pa` kon .

http://toiyeuem.org/love/love.php?id=218

1 tháng 4, 2010

Câu chuyện hay nhất trong tuần!

Thầy ơi! Em sắp chết rồi!

- Vớ vẩn!- Bất giác tôi đưa tay lên xoa đầu cô ta như tôi vẫn làm với đứa cháu gái ở nhà vậy. Mùi hương từ mái tóc màu hạt dẻ tỏa ra ..
- Thầy ơi, em bị HIV!

Bàn tay tôi chợt lạnh toát và sống lưng thì đông cứng lại. Tôi ước gì mình để quên phắt quyển sách cho xong!

Mấy ngày sau Dung không đi học, tôi thở dài và cho lớp nghỉ sớm. Về nhà lướt web mà đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh người con gái đấy..

2h am

Tôi lai dắt xe ra khỏi nhà, nhưng tôi tránh cái hồ đấy ra và phi xe lên cầu Long Biên. Ôi chúa oi, bây h thì tôi tin vào hai chữ duyên số rồi. Dung đang ngồi trên thành cầu và .. hát. Khi thấy tôi, cô toan phóng xe đi. Nhưng tôi đã giữ kịp!

- Em không hư hỏng gì thầy ạ! Em còn chưa ôm lấy một người đàn ông! Chỉ vì một lần đi tình nguyện tháng trước trong bệnh viện!
- Em đã đi xét nghiệm chưa?
- Thầy lại vui tính rồi. Tất nhiên là rồi!
- Mấy lần?
- Còn mấy lần, một lần là quá đủ!
- 3 lần mới đủ!
- Thôi, em xin thầy, để ê chề hơn ạ? Thầy làm sao hiểu được? Chẳng sớm thì muộn em sẽ chết, nhưng em không muốn nhìn thấy cái hình ảnh người mình lở loét, người ta xa lánh. Em không muốn thầy có hiểu không? Liệu có ai tin là em chưa một lần quan hệ mà dính vào cái bệnh này không hả trời? Em là một con HIV còn trinh!

Trong đời mình tôi chưa bao h nghe ai và cái gì chăm chú đến như thế. Dung khóc , và nhìn tôi.
-Em chỉ ước được một lần trong đời làm đàn bà trước khi đi khỏi cái chốn này thôi!

Em nhìn tôi và tôi hiểu. Chúng tôi cứ ngồi với nhau như thế đến tận 5h sáng!

Sáng hôm sau tôi dẫn Dung đi xét nghiệm. 1 tuần sau mới có kết quả. Tôi bảo đến lúc ấy nếu vẫn là dương tính tôi sẽ làm cho em cái ước muốn ấy. Và cười bảo rằng:” Dù sao thì anh cũng đọc nó lên mà”

Một tuần này tôi chỉ sợ Dung làm liều. Tôi đã hỏi em kĩ và em bảo ngay khi bị kim đâm vào tay em đã đi rửa và uống thuốc điều trị. Nhưng Dung cảm thấy người có vẻ khác???

Chúng tôi đi chơi với nhau suốt tuần ấy, và tôi phát hiện là cô nhóc HIV ấy rất xinh khi mặc váy. Cô ấy thích ăn kem, và có thể dỗ mọi thứ bằng kem. Cô nấu ăn ngon và ghét nấu ăn. Cô bảo sẽ chỉ nấu ăn cho thằng chồng nếu nó đứng đằng sau ôm cô. Tôi bảo thế thi hôi chết. Tự nhiên cô lại thần người vì cái từ cuối cùng ấy. Tôi trách mình dại miệng !

Tối ngày thứ 6..

- Thầy ơi, nếu ngày mai có kết quả rồi thầy còn giữ lời hứa với em không?
- Còn chứ- Nói đến đây tôi thấy miệng mình đắng ngắt. Tôi đúng là điên rồi, một thằng điên rỗi việc. Tôi đâu thiếu người để làm cái việc đấy chứ? Nhưng lương tâm mách bảo cái lưỡi của tôi, cái đầu của tôi gật và gật.
- Thế thì ngay tối nay đi!
- Không..
- Tại sao, đằng nào thầy cũng làm mà. Và nếu là âm tính thì thấy cũng có mất gì đâu? Hay thầy sợ?
- Dung, em chẳng hiểu gì cả..
- Em quá hiểu là khác..

Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc tôi vào mua bao cao su.

Sáng hôm sau, tôi để Dung đi bộ vào một mình trên con đường nắng chói chang ấy. Em bảo :” Anh đứng ngoài này, tiết kiệm 2 nghìn gửi xe, tý khao em đi ăn chè chúc mừng em và anh đã được bên đấy nhận học luôn!”. Tôi chỉ cười như sắp mếu, có cảm giác như mình là thằng hèn. Sau đêm qua, tôi đã giúp em thực hiện cái ước muốn ” lớn nhất của đời người con gái”, nhưng cũng từ đấy cảm giác nhục bám theo tôi đằng đẵng suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua. Nếu kết quả đúng như tôi linh cảm thì tôi nợ em. Nếu không đúng, tôi lại càng không đang tâm dứt lòng ra đi, để cho em ở nhà với bệnh tật. Tôi chỉ lờ mờ cảm nhận, nếu tôi dời chân khỏi mảnh đất này thì em, với cái mầm bệnh ấy cũng chẳng còn nuối tiếc gì để sống. Đêm qua, ôm em trong lòng, tôi bảo em hãy ráng sống cho dù kết quả ra sao. Em rúc mặt vào người tôi, tự nhiên bật cười rúc rích :” Nếu em không mang cái bệnh này thì em sẽ cắn cho anh một cái!” làm tôi hơi chột dạ, rồi lại buồn cười. Em khe khẽ thì thầm:” Em chẳng muốn trời sáng anh ạ!”. Tôi yêu em ngay từ câu nói ấy!

10 phút sau..

Rồi em cũng đi ra. Tôi gần như đoán được kết quả của mẩu giấy nhỏ em cầm nơi tay qua dáng đi chầm chậm ấy. Bây giờ đây, tôi vừa muốn lao đến ôm em, vừa ước mình chưa bao h đặt chân vào đời người con gái này. Có lẽ tôi là một thằng hèn chẳng? Nhưng cả đời tôi, tôi sợ nhất là nước mắt đàn bà. Họ khóc vì sung sướng cũng làm ta bối rối, khóc vì đau khổ trước mắt ta thì còn tệ hơn. Nước mắt của họ làm ta có cảm giác bất lực, đần độn và khó xử nhất là khi ta chẳng thể tỏ chút cái khí phách sức mạnh của thằng đàn ông ra giải quyết.Và bây h tôi đang ở trong cảnh đấy. Em đến bên cạnh, không nói gì cả, chợt vòng tay ôm lấy eo tôi, dựa đầu vào lưng tôi rồi khẽ khẽ nói:”Mình vẫn đi ăn chè nhé anh!”. Hình như áo tôi ướt! Chắc là mồ hôi ..

Ringg..g..g

Em ra mở cửa trong bộ váy hồng. Đã hai tuần chúng tôi chưa gặp nhau, không phải vì em nghỉ học mà vì tôi đã nghỉ dạy ở trường. Em nhìn tôi cười:
- Em chào anh thầy!
- Mai anh đi phỏng vấn visa. Nếu em nói.. anh sẽ ở lại ..

Em nhìn tôi trân trối, như thể tôi vừa phun ra một thứ gì bẩn thỉu đáng khinh vậy.

- Anh muốn nhìn em lở loét, ốm đau rồi anh mới hài lòng à? Hay anh muốn làm một vị thánh sống của đời của một kẻ HIV. Xin lỗi anh, nhưng nếu anh nghĩ anh cần có trách nhiệm với em sau chuyện ấy thì có lẽ anh đã nhầm! Em tự nguyện và nó sẽ là một kỉ niệm đẹp theo em dưới ba tấc đất. Nếu anh nhìn thấy em trong giai đoạn cuối, liệu anh có không khỏi rùng mình khi nghĩ mình khi nghĩ đến đêm hôm đấy không? - Dừng lại một chút, em thở hắt ra rồi nhìn tôi cười- Đừng vì em mà hủy hoại tiền đồ của mình anh nhé. Thật ra em chọn anh một phần là vì anh sắp đi khỏi đây, anh có hiểu em không?
Nói rồi em chào tôi và đóng cửa lại..

3 tuần sau..

Tôi đã nhận lớp và đang bỡ ngỡ với cuộc sống mới của mình. Việc đầu tiên sau khi hoàn thành thủ tục nhập học là tôi đặt mua một cái lap qua mạng để chấm dứt sớm việc phải lên thư viện quá nhiều lần trong một ngày và quá nhiều tiếng trong một lần. Hôm nay tôi mới có thời gian vào check mail, rất nhiều thư mới. Tôi để ý có một email: dungkh. Là em!!

Tôi click đên 3 lần chuột và rủa thầm cái mạng sao mà chậm như rùa. Bức thư mở ra. Chẳng có gì cả. Tôi thoáng thất vọng và lo lắng nhưng rồi chợt nhận ra có 1 file đính kẻm. Một file ảnh thì phải!

Tôi mở ra. Bức ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm của em: Âm tính. Bên dưới có dòng chữ: Em yêu anh!

Trời ơi, ước gì tôi có thể bay về vn lúc này để cắn cho em một cái!




5 năm sau:
Sau khi 5 năm với tấm bằng tiến sĩ khoa học trong tay(2 năm học thạc sĩ với tấm bằng ưu, anh được chuyển tiếp lên học tiến sĩ)cầm tấm bằng tiến sĩ khoa học, công danh kể như cũng đã thỏa nguyện. Nhưng cũng từng ấy năm với từng ấy tháng ngày, anh không quên Dung, người con gái mà anh nợ một ân tình. Nàng không đòi hỏi nhưng anh như cảm thấy mình nợ cả cuộc đời này, có lẽ anh đã yêu nàng. Ngày về Việt Nam, anh mong ngóng, anh thấp thỏm. Anh ước gì người ra đón mình là Dung mà không phải là bất cứ ai khác. Giá như...giá như...giá như tất cả những cái giá như ấy đều trở thành sự thực. Ngày về, mẹ ra đón anh; cả đứa em gái nữa. Mẹ vẫn như xưa, mái tóc đã thêm bạc. Con em gái giờ cũng không còn là trẻ con nữa. Nó đã bước vào đại học, là sinh viên sư phạm năm 3. Sắp thành cô giáo rồi, nó nối nghiệp anh mà Anh vui vì dù cái giá lạnh của Hà Nội, của không khí tại sân bay Nội Bài nhưng mẹ vẫn ra đón anh, nhưng anh vẫn đưa mắt tìm một điều gì đó. Giá như, giá như bắt gặp ánh mắt Dung lúc này có lẽ niềm vui sẽ trọn vẹn. Bữa cơm đầu tiên anh ăn sau 5 năm xa nhà, vẫn những món quen cũ mà lúc còn bé anh vẫn thường hay ăn do mẹ nấu. Bao năm xa nhà, anh vẫn thèm được ăn canh cua đồng nấu mùng tơi, được ăn cá rô đồng rán dòn và thơm ngậy. Hạnh phúc.
Sau ít ngày ở quê nhà, anh trở lại Hà Nội nhận công việc mới. Trước khi bắt tay vào công việc, anh dành thời gian còn lại để tìm Dung. Anh đến trường hỏi nhưng những thông tin về cô nay đã không còn lưu giữ nữa. Bạn bè của Dung cũng mỗi người một nơi, những chỗ mà anh gặp Dung trước đây giờ cũng không ai còn nhớ đến cô bé. Cảnh vật và con người đã đổi khác. Đêm Hà Nội đầu tiên, cái không khí xe lạnh. Anh dắt xe ra và đi, đi về nơi mà ngày xưa anh lần đầu nhìn vào đôi mắt ấy. Hà Nội buồn và anh cũng buồn, buồn như chính thất bại Việt Nam - Malai trong trận trung kết mà anh vừa xem vậy. Anh ước gì lại gặp đôi mắt ấy. Giá như, giá như. Anh chống xe và dảo bước, anh đi từ đầu này sang đầu kia của cây cầu. không có ai cả, chỉ mình anh với cây cầu,sông Hồng nước vẫn chảy hiền hòa như chưa từng có mùa lũ đi qua. Chợt nhớ
Vẳng đâu đó lên câu hát
Phố nhỏ ngõ nhỏ nhà tôi ở đó
Đêm nằm nghe trong gió, tiếng sông hồng thở than

3 thứ ko quay trở lại :!

Chuyện kể rằng ngày nảy ngày nay có một chàng hoàng tử rất đẹp trai, nhưng không may chàng ta bị một bà phù thủy phù phép...


...nên mỗi năm chàng hoàng tử chỉ nói được một từ duy nhất. Vì thế chàng rất buồn vì không nói chuyện được với ai.

Và cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa. Nàng cũng sống trong lâu đài nọ, nàng xinh đẹp vô cùng, đẹp như những nàng công chúa trong truyện cổ tích. Và thế là chuyện gì xảy ra các bạn cũng có thể đoán được, hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa.

Nhưng oái oăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong 3 năm để được nói với nàng 3 từ: I LOVE YOU!

Và chàng ta bắt đầu chờ đợi, 3 năm trôi qua. Thời gian cũng đã đến, nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng 3 từ đó chẳng có tác dụng gì, thế là chàng nghĩ hay là ta tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm nữa để nói với nàng thêm 5 từ nữa: “EM LÀM VỢ ANH NHÉ!”.

Chàng ta tiếp tục chờ đợi... Thời gian trôi qua...

Tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định chờ đợi, 8 năm trong im lặng để được nói với nàng một câu duy nhất. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đã tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của tòa lâu đài, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.

Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay nàng nhìn sâu vào mắt nàng và thốt lên 8 tiếng yêu thương: “I LOVE YOU, EM LÀM VỢ ANH NHÉ???".

Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi chuyện cổ tích ngày xưa thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc có hậu là chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền được hóa giải. Nhưng câu chuyện cổ tích này không kết thúc như thế.

Nàng công chúa sau khi nghe xong vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nàng từ từ rút từ lỗ tai mình 2 cái tai nghe của chiếc headphone và hỏi lại: “ANH NÓI GÌ CƠ, EM NGHE KHÔNG RÕ?”.

Câu chuyện kết thúc ở đây, số phận hoàng tử như thế nào cũng không biết nữa. nhưng từ câu chuyện này chúng ta có thể rút ra một bài học: Có 3 thứ trên đời này đã đi qua không bao giờ trở lại:

1. Thời gian (Thời gian đã qua sẽ không bao giờ trở lại. )

2. Lời nói (Lời nói đã nói ra khó có cơ hội để nói lần nữa. )

3. Cơ hội (Hãy chớp lấy cơ hội vì cơ hội chỉ có một lần. )

Ôi trời,... English and Vietnamese!!!

Trước khi nói 1 vài điều , tôi xin khẳng định vài điều để các bạn khỏi hiểu lầm
1. Tôi "gà" tiếng anh lắm.
2. Tôi yêu việt nam và tiếng việt vì nó là tiếng cha sinh mẹ đẻ của tôi



IT - Information technology
Vâng, bằng vốn quan hệ ít ỏi của mình, tôi, quen được 1 thầy ... (thầy này dạy bên back khoa), theo thầy thì IT , dân IT , ko phải là chúng tôi, tầng lớp sinh viên ko phải, mà phải là những người sáng/chế tạo.... buồn 1s. Tôi ko buồn vì bị thầy nói thế, mà tôi buồn vì thầy đã hiểu sai vấn đề. Tôi ko dám cãi thầy, ko dám phát biểu, vì thầy là thầy, và tôi chỉ là 1 sv quèn.
Nhưng tôi khẳng định chúng tôi là dân IT 

Information technology (IT), as defined by the Information Technology Association of America (ITAA), is "the study, design, development, implementation, support or management of computer-based information systems, particularly software applications and computer hardware."[1] IT deals with the use of electronic computers and computer software to convertstoreprotectprocesstransmit, and securely retrieve information.
                                                                                                    trích wikepedia

và thêm 1 điều nữa, nếu bạn để ý kĩ, IT luôn được viết hoa!!!!!!!!!!! 


b-B:
Nếu các bạn để ý, ngay trong os ( hệ điều hành) của các bạn, chữ b và chữ B luôn được viết rất cẩn thận, ko bao giờ bừa phứa. lạ nhỉ. có khi nó viết là kB. tại sao thế? tại sao chữ k thì nhỏ mà B thì to? tại vì bạn à, b==bit và B==byte   .... ok?
ấy vậy mà nhiều nhiều tài liệu của việt nam lại cứ lẫn lộn tùng phèng hết cả lên.



ổ đĩa C, 
ôi, vào mycomputer, vào ổ đĩa C, ...............
C, D, E... ko phải là các disk (ổ đĩa) mà nó là partition ( phân vùng )
disk là hardware , là cái ổ cứng mà các bạn cầm được, tháo ra lắp vào được ok? nó là hiện vật......
C,D,E là các phân vùng nằm trên ổ cứng, bạn có thể cho phần mềm,dữ liệu lên được ok?

giả sử cái Disk của bạn có 360GB, bạn ko chia lẻ, chia hết nó thành 1 vùng duy nhất có tên là C thì bạn ơi, nó vẫn là partition , not a disk

ok ????? Vậy mà từ ổ đĩa nó trở thành ngôn ngữ của vn rồi!!!!!
tháo ổ ra, lắp ổ khác vào, ổ CD,....
format ổ C đi, ....
buồn 1s....



float
ai cũng biết đó là kiểu số thực, vậy bạn có biết tại sao trong pascal là real, trong C lại là viết là float ko ???? hj hj hj, tôi đã từng đọc có vài tài liệu, nó dịch cái này "kiểu dấu chấm động" << rất hay, nó khó hiểu hơn, loằng ngoằng hơn nhưng mà cái câu này rất hay.... Nếu có time bạn cứ tìm hiểu xem, cái cách nó mã hóa số thực về dạng float như nào, rất hay.....

.NET
chà chà , "đốt NET", cái này thì quá rõ ràng rồi , 1 sự đột phá , 1 trang sử, lần đầu tiên ms quan tâm đến mã nguồn mở ....  vậy mà nhiều bạn, nhiều nơi tôi thấy viết là .net, ôi trời ơi, có 1 quyển sách phát hành năm 2001 ở vn ghi và VC.net. ôi trời, ôi trời........................... Bạn hãy nhớ, ".NET" nó là 1 cái tên, 1 cái định danh mà đã được xác thực gần 10 năm rồi... và nó được viết hoa ... ( case-sensitivity )
bạn hãy chia sẻ với mình nhé, cám ơn kinh nghiệm của bạn.

Ước mơ ?

Có được ước mơ ko khó . giữ và làm theo nó mới là quan trọng

Trên tầng 80 của 1 chung cứ, có 2 a e nhà nọ, một hôm họ về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư đã bị hỏng và họ phải leo thang bộ lên căn hộ của mình. Sau khi vất vả leo lên được tầng thứ 20 của chung cư, ho cảm thấy mệt mỏi ra rời, ho quyết định bỏ lại những túi xách nặng nề ở lại đây và quay lại lấy vào ngày hôm sau. Vai đã nhẹ gánh, cả 2 đi nhanh hơn, thế nhưng khi lên đến tầng 40, đôi chân của họ như mất cảm giác vì nhức mỏi, quá bực bổi và cáu cỉnh họ bắt đầu cãi vã, 2 a e vừa bước những bước chân mệt mỏi, vừa cãi vã . Đến tầng 60, họ biết còn 20 tầng nữa là lên đến nhà, ko ai nói ai và đi lên . Đến tầng 80 họ mới phát hiện ra rằng chìa khóa ở tầng 20 


Từ bé ta luôn sống trong kì vọng của ba mẹ , thầy cô, bạn bè 
đến năm 20 tuổi ta vứt bỏ những gánh nặng này đi và sống cho những hoài bão của riêng mình
năm 40 ta đánh mất tầm nhìn và bắt đầu ko bằng lòng với chính mình, phàn nàn, chỉ trích
năm 60 , nhận ra mình ko còn nhiều time, ta chấp nhận và bước đi, ngỡ rằng ko còn điều gì làm mình thất vọng thêm nữa.
Tuổi 80, cái đích cuối cùng của 1 đời người, ta chợt nhận ra rằng, chúng ta ko thể ngơi nghỉ trong sự bình an vì còn rất nhiều ước mơ chưa được thực hiện, những ước mơ chúng ta đã vất bỏ từ rất lâu rồi...

Vậy ước mơ của bạn là gì ?

Hỏi cuộc đời sinh ra hằng bao nhiêu tài năng đến thế ?


Hỏi cuộc đời sinh ra hằng bao nhiêu tài năng đến thế ? Và cực nhiều người luôn vênh vênh cho rằng mình ra tài năng...

Biết tiếng anh, biết kiến thức về IT, cho mình là pro, nói người khác là ko chuyên, thật nực cười.
trích dẫn lời 1 người :

Cụm từ xóa một phần tử trong mảng là không chính xác, mặc dù vẫn được dùng phổ biến với dân không chuyên IT.
Thực ra, đặc trưng cơ bản của mảng (array) là kiểu dữ liệu có số phần tử cố định, các phần tử có cùng một kiểu, được bố trí liền kề nhau trong RAM,..................

Về vẫn đề này thì như sau :
1. Công nhận cụm từ xóa 1 phần tử trong mảng thì về khía cạnh khoa học là ko đúng thật, nhưng về phía cạnh thực tế , các bài toán thực tế, đây là 1 vấn đề rất cụ thể và bình thường. Và sinh viên công nghệ ở việt nam gặp rất nhiều những câu nói,bài dạng này.

Nói được câu này thì chứng tỏ người này có hiểu biết khá nhưng..... 

2. Về IT, như đã nói ở bài trước 
Information technology (IT), as defined by the Information Technology Association of America (ITAA), is "the study, design, development, implementation, support or management of computer-based information systems, particularly software applications and computer hardware." IT deals with the use of electronic computers and computer software to convert, store, protect, process, transmit, and securely retrieve information.

Theo điều này và kết luận ở câu 1 thì vấn đề về "chuyên IT" hay "không chuyên IT" là dùng ko chính xác, dùng như thế khác gì xúc phạm 1 số người khác trong 4rum?

3. "được bố trí liền kề nhau trong RAM"
Câu này thì chính xác được tầm 80% thôi. Tất cả các tài liệu , ko có tài liệu nào nói liệu nào có câu kết luận như thế cả, đều chỉ nói là liền kề nhau trong bộ nhớ , vì sao vậy ?
+ Trước khi vào main Function program xin 1 vùng memory từ bộ nhớ của system, mảng có thể được cấp phát trực tiếp trung vùng nhớ này, hoặc .... thì sẽ xin bộ nhớ trực tiếp từ system. 

+Nhưng bộ nhớ là 1 vấn đề phức tạp, bộ nhớ được system tổ chức 1 cách chặt chẽ. RAM là phần cứng chính nhưng ko phải là tất cả. Trong windows os có pagefile, trong linux/unix có swap...... 

ví dụ : trong linux/unix, khi ram sắp hết nó sẽ tiến hành đẩy "1 vài thứ" xuống swap , giả sử cái mảng của bạn nó trong thành phần được đẩy xuống, vậy lúc này có phải là trên ram ko ???? (quá trình này ngược với trong windows) (để vài viết này khỏi loãng thì tôi xin phép ko trình bày đậm sâu về vấn đề này)

Tức là việc mảng đôi khi lại nằm trên ... ổ cứng lại hoàn toàn bình thường , ko phải lúc nào cũng là RAM .....
Đó là lý do tại sao các tài liệu lại ko nói gì về mảng tổ chức trên RAM.




Mình cũng chả muốn bắt bẻ cái vấn đề "RAM or not" làm gì cả, vì đó là sự hiểu biết của bạn đó chứ chả liên quan gì đến mình cả, nhưng thấy cái bài viết của bạn đầy sự khinh thường và có vài động chạm đến langman nên mình mới care. 
(nghĩ hoangdinh tui học dốt tiếng anh lắm hả)









System quản lý hardware, và tạo nên 1 không gian nhớ ảo (an address space) (vậy thì nằm trong đây thì chắc chắn có địa chỉ rồi) . Program của bạn làm việc với system chứ ko làm việc với hardware (trừ 1 số trường hợp đặc biệt). 

Progame <=====> System <=====> Hardware

Virtual memory is a computer system technique developed at the University of Manchester, which gives an application program the impression that it has contiguous working memory (an address space), while in fact it may be physically fragmented and may even overflow on to disk storage.

The program thinks it has a large range of contiguous addresses; but in reality the parts it is currently using are scattered around RAM, and the inactive parts are saved in a disk file

bộ nhớ-không gian nhớ là do hệ điều hành tổ chức 1 cách chặt chẽ và khá phức tạp.



Bộ nhớ là 1 từ chung chung, ram, ổ cứng, usb-flash disk, đều là bộ nhớ và thuộc về hardware....

Nhưng cái ko gian nhớ, cũng được gọi là bộ nhớ mà hệ điều hành nó tạo ra là ảo, ko cầm được, ko nắm được, ko sờ được. Và để lưu trữ vật lý thì nó dùng ram là chính và 1 có sử dụng đến các thiết bị nhớ khác. App của chúng ta làm việc với cái này chứ ko làm việc với cái trên.


Còn việc khi 1 modum được gọi thì thông tin lại đẩy lên ram thì là việc của system xử lý , chứ ko phải app xử lý.

Tại sao khi đẩy lên, đẩy xuống thì địa chỉ của nó ko bị đổi ? đơn giản thì vì đó là địa chỉ của nó nằm trên ko gian nhớ trên chứ ko phải là địa chỉ nằm trong que RAM
ok?
Việc sử dụng các hardware như nào lúc này là thuộc về system, app của bạn ko tham gia quản lý.

Giả sử lúc đầu, trước khi vào main function program của bạn xin 1 khối memory xxx, xxx được system coi là nằm tại vị trị AB trên ko gian nhớ trên, lúc này RAM rảnh nhiều và nó được đưa vào vùng ram CD. vùng ram CD lúc này được cả 2 hiểu là xxx mà bạn cần. Đột nhiên process của bạn vẫn đang chạy thì có 1 process khác chạy,có độ ưu tiên cao hơn rất nhiê và xin rất nhiều vùng nhớ, nó chiếm dụng nhiều, process của bạn tạm thời bị đẩy xuống page file, giải phóng ram cho process kia chạy... dến lượt xử lý process của bạn thì các thông tin cần thiết lại được nạp lại vào ram,
Như vậy
+ địa chỉ vẫn là cố định (trên không gian nhớ) trên vật lý thì ko nói, nó là do system quản lý
+ Không phải 100% lúc nào cũng là trên ram!!



windows 7 32bit + VS2008pro sau khi dịch đoạn code

PHP Code:
#include "iostream" using namespace std;
void main()
{
     
int *p;
     
long i=0;
   
     while (
1)
     {
        
FILE *q=fopen("C:\\temp\\hoangdinh.txt","a+");
        
fprintf(q,"%ld \n",i);
        
fclose(q);
        
i++;
        
p=new int[4000];
        if (
p==NULL) break;
     }
}  
máy tôi chỉ có 2GB ram, chi phí cho các process khác của os chỉ còn tầm 1.4GB ram free, chửa tính đến VS chạy

Tôi chạy ct trên đến khi màn hình máy tôi bị tối lại , chuột vẫn di chuyển được (ct chưa kết thúc, chưa treo) , đành phải reset lại máy, lười đợi , cái số cuối cùng tôi thu được là trong file hoangdinh.txt là 6347874 ............. đó là tôi chưa đợi đến khi ct kết thúc
vậy cái vùng nhớ tôi xin cấp phát nó, .... ở đâu ? trên ram à ? ram tôi ko đủ free cho chỗ đó,......

Vậy không gian nhớ được system tổ chức và quản lý rất phức tạp,


 trong VS 2008/OS 32bit, con trỏ ko có loại near far ,chỉ có 1 loại con trỏ 4byte (không nói về kiểu dữ liệu) , ở đây để có khả năng trỏ tới toàn bộ không gian nhớ ảo ( 4GB ). 
và đây hoàn toàn là địa chỉ (phẳng) chứ ko phải địa chỉ phân đoạn .
nếu là địa chỉ phân đoạn , max== 0xffff ffff là trỏ đến 0xffff * f +0xffff vậy có quản lý nổi 4GB ko ?

Trứng có trước hay vịt có trước!???

Câu hỏi này, đối với tôi, hoangdinh tôi thấy nó ko thật sự hay như người ta vẫn ca thán nó.

Trứng có trước hay vịt có trước. 


Nếu hỏi tôi thế,...............

Tôi sẽ ko trả lời với những người có ý nhấn mạnh, châm trọc vì tôi tin rằng, trong ứng xử, tôi biết cách tôn trọng đối thủ hoặc những người đi trước (tất nhiên là tôi ko bao giờ lầm lẫn giữa những đi trước với những người tưởng rằng mình đi trước). 

Và đối bạn, người đang đọc topic này , tôi sẽ trả lời " Tôi tin rằng đó là vịt bạn à , vì cả 2 chúng ta đều biết,đâu là thế hệ trước, đâu là thế hệ sau, thế nào là duy trì nòi giống "

Ngày xưa - ngày nay

Ngày xưa mạng lag như l...
Ngày nay mạng lag vl hơn xưa.

Tìm kiếm Blog này